Đừng cố nữa, khi nào hiểu thật hiểu đã rồi hãy nói, thế nhé!
Đôi khi thương cho chiếc lá vàng năm tháng vô ưu chợt một ngày "chợt hiểu mình là rác- Ai đem buồn vứt vào sọt trăm năm" đó thôi, không mang lấy nổi một thân phận.
Cái "nhận ra" lần này sao mà mênh mang trống trải thế...xa lạ quá...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét