Thứ Hai, 15 tháng 1, 2024

 Nhớ những ngày thơ bé theo ba đi ruộng, lên rẫy, ba lúi cúi làm, con gái nhỏ ngây ngô tung tăng chơi với cây cỏ dại, chiều tà lại theo ba về nhà, thương làm sao, hạnh phúc làm sao; kỉ niệm như mạch suối trong veo có thể soi bóng mình vào đó, để mỗi khi va vấp trên đường đời, dừng lại soi bóng mình, thấy ba, thấy ngày xưa, để con suối vỗ về nhẹ nhàng cuốn trôi phiền muộn

ba ơi, nước mắt con rơi hoài, từ ngày ba đi, đã hứa với lòng sẽ thật mạnh mẽ, mà con cố gồng mình, đến khi gặp họ, con tưởng họ thương mình thật lòng, mà con quá dại khờ, có nghĩa gì đâu những lời hứa hẹn, những lời họ viết ra thật đẹp, nhưng những hành động lại trái ngược, con nhận ra có lẽ không sớm nhưng hy vọng vẫn không muôn để bắt đầu lại là chính mình; tự tội nghiệp mình, tự thương lấy mình để từng ngày cố gắng, còn thèm lắm một bờ vai để tựa đầu, một vòng tay ấm áp, rốt cuộc con vẫn tựa đầu vào tường và tự mình nắm lấy tay mình, nhưng không sao, con coi mình như cọng cỏ dại bên bờ ruộng mà thôi, cỏ dại bé nhỏ mà sức sống mãnh liệt, nên con là cỏ, con vẫn sẽ sống lì nha ba ơi.

 Cô gái ơi

đừng tin vào những lời hứa hẹn

những kẻ chỉ biết yêu bản thân mình

họ yêu cô 1 ngày, họ yêu cô 2 ngày

chỉ như thế thôi

không có cái gọi là vĩnh cửu

cô gái ơi

cũng không cần buồn

hãy bất cần đi

hãy yêu lấy mình đi

đường thênh thang cô hãy bước

gió sẽ lùa vào tóc cô

thay cho đôi bàn tay vô tình

lá sẽ vuốt ve cô

thay cho những hờ hững người đời

và mưa sẽ tưới tắm cô

sau những khô khan còm cõi

cô gái ơi

nhớ nhé

Thứ Ba, 4 tháng 5, 2021

ĐL - đêm 04/05/21

 có lẽ cuộc sống không ưu ái tôi lắm, có lẽ do tôi "ăn ở", nếu "lận đận" đã chọn làm bạn với mình,vậy thì phải tạo thái độ chung sống hòa bình rồi.

vùng dất này ngay khi mình thấy thật nhiều cảm tình, ước gì đất chọn người, chọn mình. Mà có những cảm xúc dung dị thương thương sao, đã lâu rồi không có thời gian hay đúng hơn là không dám lắng lại để nững cả xúc ấy được tự do bay nhảy. mình đã gặp những con người hết sức dung dị nói mình nghe những câu chuyện hết sức đời, nó- rất khác với thế giới trước đây của mình - mà lại không mới, đây là thế giới ban sơ của mình, mình thuộ về thế giới này , thấy mình nằm trong nó, nên tìm lại được cảm giác viết xưa kia, viết trong cái quán bé bé, giữa tiếng nhạc êm êm, và tiếng xe rộn rã trên đường ngay dưới cửa sổ quán, nhạc tự nhiên lại nghe hay quá vậy; xúc cảm tới mức trong lòng như muốn khóc, khóc vì vui sướng như tìm lại được thứ đồ gì trân quý sau thời gian dài xa vắng tưởng như đã mất. cầm bút viết lại sau chừng ấy thời gian giống như lần đầu người yêu nắm tay vậy; cũng phải thôi, trước đây mình đã từng nghĩ viết vời như một phần hơi thở mình, thiếu nó mình không là mình nữa, thế mà cũng trở nên chai sạn cằn cỗi thế nào, lại cho viết vời là một thứ xa xỉ, tội thay.

ĐL có lẽ đã thay đổi nhiều nhưng cái "tinh khí"  của mạch suối Cam Ly của ngàn xưa còn lặng lẽ chảy đổ vào Hồ Xuân Hương, của xứ rừng thông, của cao nguyên vẫn nguyên vẹn bao bọc mảnh đất này.

thương đất, thương những người lao động bình dân nơi đây.

sân trường đẹp như một bức tranh vẽ. hai cây me già xanh mát sau trận mưa đêm đứng rì rào, này đây hơi đất, này tiếng chim chuyền, này mấy vạt nắng thưa bắt đầu len xuống
tình yêu nhiều khi khó diễn tả hết bằng lời, chỉ biết được trong tim mình rung động dâng lên xúc cảm muốn ôm chầm lấy tất cả

Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2020

Những câu nói của Buddha- theo phim

"trong mỗi đôi mắt có bao nhiêu hoài bão và ước vọng, mỗi giọt nứic mắt là cả một đại dương. Trên mỗi thanh kiếm là một trái tim quả cảm, mỗi hạt giống có thể làm nên cả rừng cây"

Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2020

buồn, vui đan lấy nhau như sợi dây thừng
mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi

(nhái câu trong phim crush landing on you- họa và phúc đan lấy nhau như sợi dây thừng)

Thứ Tư, 11 tháng 3, 2020

vô nghĩa

thật sự người ta có thể giữ cho tâm hồn mình thiện lương khi đi trong bao nhiêu biến cố hay không?!

tháng năm chập chờn như giấc ngủ
nỗi nhớ dài hơn  mơ
có phải mùa sang lòng người khắc khoải
hay quen rồi nhưng buổi nắng bâng quơ
lần bàn tay vuốt lại sợi tóc thưa
nước mắt rụng muộn
người đi chưa
buồn chưa
hết đau chưa

ôi những sớm mai ngọt như lúa trổ
tà váy tung lên cho những phiêu bồng
và giọt rượu nồng còn nghẹn đầy trong cổ
trời đất bay lên cho bát ngát thinh không

ôi những đêm trời tối đen như mực
hát tiếng mặn mòi tìm nhớ những vì sao
mùi hương trầm tách khỏi những lao đao
thôi nhân thế thôi thế nhân chao đảo
mặc niệm cho đời
có phải phút đắng cay

ai tìm ta trong tột đỉnh cơn say
cho ta khóc cho ta cười rộn rã
cho ta mê và đất trời nghiêng ngả
cho những oán hờn cùng lặn xuống
ta bay