Nhớ những ngày thơ bé theo ba đi ruộng, lên rẫy, ba lúi cúi làm, con gái nhỏ ngây ngô tung tăng chơi với cây cỏ dại, chiều tà lại theo ba về nhà, thương làm sao, hạnh phúc làm sao; kỉ niệm như mạch suối trong veo có thể soi bóng mình vào đó, để mỗi khi va vấp trên đường đời, dừng lại soi bóng mình, thấy ba, thấy ngày xưa, để con suối vỗ về nhẹ nhàng cuốn trôi phiền muộn
ba ơi, nước mắt con rơi hoài, từ ngày ba đi, đã hứa với lòng sẽ thật mạnh mẽ, mà con cố gồng mình, đến khi gặp họ, con tưởng họ thương mình thật lòng, mà con quá dại khờ, có nghĩa gì đâu những lời hứa hẹn, những lời họ viết ra thật đẹp, nhưng những hành động lại trái ngược, con nhận ra có lẽ không sớm nhưng hy vọng vẫn không muôn để bắt đầu lại là chính mình; tự tội nghiệp mình, tự thương lấy mình để từng ngày cố gắng, còn thèm lắm một bờ vai để tựa đầu, một vòng tay ấm áp, rốt cuộc con vẫn tựa đầu vào tường và tự mình nắm lấy tay mình, nhưng không sao, con coi mình như cọng cỏ dại bên bờ ruộng mà thôi, cỏ dại bé nhỏ mà sức sống mãnh liệt, nên con là cỏ, con vẫn sẽ sống lì nha ba ơi.